Ngày càng có nhiều người tham gia buôn hàng từ Quảng Châu bởi 2 lý do: Kiếm tiền thêm trong thời buổi kinh tế khó khăn và việc đi lại, mua bán, tải hàng rất dễ dàng.
Hành trình xuất ngoại
Khi đề cập đến vấn đề buôn hàng Quảng Châu, người bạn tôi bảo: “Giờ đi buôn dễ như đi chơi, chỉ cần mang hộ chiếu, tiền tiêu vặt…”. Để rõ thực hư, tôi cùng người bạn là dân công sở thực thi.
Mất 70 USD tiền dịch vụ làm visa vào Trung Quốc, bỏ thêm hơn 1 triệu đồng tiền vé xe giường nằm, chúng tôi lên chiếc xe 16 chỗ xuất hành tại Hà Nội đi Lạng Sơn lúc 12 giờ trưa.
Tới cửa khẩu Hữu Nghị khoảng 16 giờ, mất khoảng 20-30 phút làm thủ tục xuất nhập cảnh của 2 nước, đoàn chúng tôi đã vào đất Trung Quốc. Sau khi nghỉ ngơi, vệ sinh cá nhân và ăn uống, chúng tôi lên một chiếc xe 50 chỗ giường nằm 2 tầng đón đi Quảng Châu – một trong những trọng tâm sản xuất chế xuất hàng đầu của Trung Quốc. Trên xe toàn người Việt, hầu như là dân đi đánh hàng thường xuyên, trò chuyện rất thân mật. Hình như đã quen với việc di chuyển nên mới 21 giờ, đèn tắt, mọi người đã ngủ.
Đường từ Hữu Nghị Quan vào đến Quảng Châu khoảng 800 km. 6 giờ sáng hôm sau, xe đã có mặt ở bến xe Việt Tú Nam. Qua tìm hiểu được biết, toàn bộ các xe đi từ Việt Nam qua Quảng Châu đều dừng đỗ, đón trả khách tại đây. Một dân buôn cho biết, trung bình hàng ngày có khoảng 5- 6 chuyến xe giường nằm từ Việt Nam qua, cốt yếu là dân đi đánh hàng.
Thông thường, dân buôn sang đến Quảng Châu phải có mối hẹn trước để lo cho việc đổi tiền, chỗ ăn ngủ, gọi “tai” (người thông dịch), đóng hàng, vận chuyển. Gần bến xe Việt Tú Nam có nhiều người Việt làm dịch vụ này.
Xem thêm: dịch vụ order taobao tại đây.
Đi chợ – đi chơi
Ở Quảng Châu, có một hàng ngũ đông đảo “tai” là người Việt gốc Hoa hoặc du học sinh Việt Nam đi làm kiếm thêm. “Tai” thực hành nhiệm vụ đưa khách đến các chợ, làm phiên dịch, mà cả hộ và kéo hàng, với giá khoảng 200 tệ/ngày. Nghe đâu đã quen mặt, chủ cửa hàng quần áo chỉ cần nhìn “tai” là biết ngay dân buôn.
Trung tâm thành phố Quảng Châu và vùng lân cận có đầy đủ các mặt hàng thượng vàng hạ cám, với đủ kiểu dáng, chất liệu nhãn mác lừng danh trên thế giới. Có nhiều phân khu tụ hội cho một loại hàng hóa như: Khu chợ quần áo, khu chợ đồ nội thất và phụ kiện, khu bán đồ điện tử… Gọi là chợ nhưng bản chất chúng là các tòa nhà cao tầng kiểu trọng tâm thương mại, rộng hàng nghìn mét mặt sàn, có cả khu chợ ngầm dưới lòng đất. Nếu đi bộ hết chợ cũng phải mất vài ba giờ. Nhiều khu chợ chỉ bán hàng rẻ tiền và trái lại.
Chúng tôi vào khu chợ bán hàng thời trang cao cấp, có đủ các mẫu mã và thương hiệu nức danh trên thế giới như: Gucci, Prada, Mango… nhưng phải mua theo lố, tức là phải mua từ 5-10 cái một loại.
Chợ Trung Quốc
Đối với dân buôn, thấy mẫu đẹp, đề nghị “tai” hỏi giá, mặc cả, nếu ưng ý thì “tai” sẽ lấy và kéo hàng bằng một chiếc xe đẩy nhỏ. Đến khoảng 16 giờ, sau khi đã tiêu hết khoảng trên 60 triệu đồng, chúng tôi bắt taxi chuyển hàng về khách sạn gần bến xe, mất thêm vài trăm nghìn đồng cho cửu vạn Trung Quốc đóng gói, ghi địa chỉ, biên lai, tính sổ, là có thể an tâm đi ăn tối để chuẩn bị hành trình về Việt Nam. Lại ngủ đến 6 giờ sáng hôm sau, xe về đến cửa khẩu, làm thủ tục và đến 12 giờ trưa về đến Hà Nội.
Chấm dứt chuyến đi lấy hàng 2,5 ngày, đơn giản như đi chơi. Sau đó đợi 1-2 ngày là bạn tôi đã nhận được hàng tại nhà.